Hôm nay mình học môn đặt mục tiêu. Câu hỏi là 10 năm nữa mình muốn cuộc đời mình như thế nào.
Cô bảo hãy thực sự nghiêm túc tưởng tượng về khoảnh khắc đó, dù nó có viển vông hay kỳ cục như thế nào cũng được. Cứ giả như mình có siêu năng lực, hoặc mình ko phải là mình hiện tại.
Thoạt đầu, mình thấy hơi…mắc cười. Ví dụ cô hỏi câu đấy cách đây 10 năm thì còn được. Mình cũng…không còn trẻ lắm cho những ước mơ. Nhưng đêm về, mình tự hỏi…mình muốn gì nhỉ?
Và đây là câu trả lời của mình.
Mình ước mình không sở hữu gì cả. Không nhà. Không xe. Mình ước cả cuộc sống của mình gói gọn trong 1 vali xách tay, 1 ba lô và 1 cái thẻ ngân hàng.
Mình ước vali của mình đầy ắp quần áo Lululemon (hoặc brand nào đó xịn xò hơn ở thời điểm đấy), giày thể thao, laptop, máy ảnh, kindle, và nến thơm.
Mình có thể có 1,2 bộ váy xinh xinh, nhưng chắc mình sẽ không mang giày cao gót, hoặc mình sẽ mượn nếu cần thiết.
Mình ước mình không có bàn làm việc ở văn phòng. Mình làm việc ở cạnh bờ biền, triền núi hay một quán cà phê nào đó.
Mình ước mình có thể nói chuyện say mê về ước mơ, nỗi hoang mang, lòng dũng cảm và những trải nghiệm. Mình ước mình có thể là bờ vai cho ai đó, lắng nghe, chia sẻ, khuyên nhủ, hoặc đơn giản là có mặt. Mình ước mình có thể làm cho ai đó cười, cảm thấy thoải mái, được động viên, hoặc tốt nhất là yêu cuộc sống hơn.
Mình ước mình sẽ làm gì đó liên quan đến giảng dạy, tư vấn. Mình ước mình gặp nhiều người, những người không cùng ngôn ngữ, văn hoá hay lối sống. Mình học được nhiều từ những người mình gặp trên đường.
Có nhiều quá không ta? Ước mơ dù sao cũng không bị đánh thuế mà. Cứ mơ thôi.