Hôm nay là tròn 1 tháng mình tới London.
Cũng tầm giờ này năm ngoái, lần đầu tiên mình mua vé máy bay chỉ 1 chiều. Mình tới Singapore để học MBA. Kể từ đó, cuộc đời mình đã rẽ theo một hướng thật khác.
Mình đang có 1 vài việc phải làm, nhưng không gấp lắm, và hôm nay lại là thứ 7 nữa, nên mình mở máy viết vài dòng.
Hôm nay mình muốn nói về tự do.
Mình nhớ, những năm mình 20 tuổi, mình hay nói về tự do rất nhiều. Với mình lúc ấy, tự do là ĐI và TRẢI NGHIỆM: cứ không phải đi học là mình đi “phượt” (có khi mình trốn học để đi luôn 😄 ). Một ba lô, một đôi giày, một quyển sổ, một chiếc máy ảnh cũ và một trái tim háo hức ít sợ điều gì chưa đến. Mình cùng bạn bè đi biết bao nhiêu con đường, bao nhiêu vùng đất, chinh phục những dải núi trùng điệp và những vùng biển bao la. Hồi đấy đi không có Smartphone, không có Filter, cũng không có Story, mình chỉ chụp vài bức ảnh mà chuyến đi nào cũng nhớ đằm nhớ sâu vì bao nhiêu là cảm xúc. Mỗi lần đi về, blog hàng ngàn chữ tới cả mấy tháng sau đó. Mình viết về câu chuyện của người bạn đi cùng, về sự mệt nhoài khi đường đi quá dài, về sự sung sướng vỡ oà khi đứng trước một cảnh đẹp đến nao lòng. Mình đã buồn như thế nào, đã vui ra sao, tất cả gửi gắm vào những trang viết ngày ấy.
Trong nhật ký có 1 dòng như sau: Mình đã sống những ngày tháng tự do nhất cuộc đời.
Mình nhớ, mình đã ước mơ được đi xa hơn, được đặt chân đến những nơi mình đọc trong sách. Mình muốn thấy bên kia thế giới có gì. Với mình lúc ấy, được đi là tự do.
Sau này, ra trường, đi làm, mình cũng đi chơi nhiều, nhưng mình không nói về tự do nữa.
5-6 năm đi làm đã thay đổi mình rất nhiều.
Mình rất chăm chỉ: Vừa làm, vừa học, vừa dạy. Mình đạt được một vài mục tiêu, mình có thể mua nhiều thứ cho bản thân. Sự thoải mái về tài chính, sự tự tin trong công việc, mình cứ nghĩ có được những thứ đó rồi mình sẽ tự do. Nhưng không.
Có 1, mình muốn có 2.
Đạt được 1, mình muốn đạt 2.
Chọn A, mình tiếc B.
Chọn B, mình tiếc C.
Mình ghen tị với tất cả mọi người.
Niềm vui mua sắm một món đồ hay đạt được 1 thành tích nó không kéo dài lâu. Nó làm mình mệt mỏi. Mình cảm thấy mình bị kẹt giữa cái định nghĩa “tự do” của bản thân. Mình đã khóc rất nhiều, mình làm tổn thương mình và những người xung quanh. Mình đã cảm thấy mình thật giả tạo, tất cả những thứ đẹp đẽ bên ngoài không đủ để che đậy sự khủng khoảng bên trong. Mình loay hoay trong mớ bòng bong do chính mình tạo ra.
Mình nhớ, đó là một buổi sáng chủ nhật, mình ngồi 1 ở quán cà phê rất xinh đẹp cạnh bờ sông. Một ngày nắng vàng.
Mình ngồi với 2 người bạn mới quen. Sau vài câu xã giao, vì có 1 bạn sắp nghỉ việc, câu chuyện của chúng mình xoay quanh ước mơ và tự do.
E: What is your dream?
C: I want to travel.
E: Why did you end up here?
C: I have to work.
E: How about you, Lan? What do you want?
Lan (là mình): uhm…I want freedom to experience many mini lives. I mean, be somewhere, work somewhat, write something and then leave.
E: Hey, you are living your dream.
Lan: …
Cuộc nói chuyện ấy đã thay đổi mình.
Mình bật cười vì cuộc sống của mình đang giống y chang như định nghĩa về “tự do” của những năm 20 tuổi. Nhưng mình không hề có cảm giác “tự do”. Xung quanh mình chỉ toàn lo lắng về những điều chưa tới.
Nhưng mà, khi nhận ra điều này, mình đột nhiên hiểu ra lý do cho mọi cảm xúc của mình. Những nỗi lo lắng bất an hiện tại là bởi mình, một cách vô thức, ảnh hưởng từ những định nghĩa “của người khác”. Đó là lý do tại sao mình không bao giờ cảm thấy “đủ”. Mình đã quên nhìn lại chính mình để tự hỏi: mình thực sự mong muốn điều gì?
Mình quyết định tự viết lại định nghĩa của tự do.
Và thật may mắn, khi nhìn xung quanh, mình thấy mình đang có: một thành phố xa lạ; một công việc trong mơ; một vài dự án cá nhân; và một tấm vé máy bay trở về nhà vào dịp Tết.
Là một sáng ngủ dậy có cà phê ngon để uống, bánh mì nóng để ăn, có việc để làm, tập trung 100% vào câu chuyện của người đối diện, chạy bộ buổi chiều và xem phim buổi tối.
Là đốt nến thơm và nghe nhạc.
Là nói những điều mình nghĩ, làm những điều mình muốn.
Là im lặng trước những điều không đáng, và buông bỏ những mong ước không còn phù hợp.
Và mình vẫn đi 😄
Với sự biết ơn, lòng dũng cảm và nỗi háo hức trước những điều chưa đến.