Đi cà phê lúc 8 giờ sáng

Lâu rồi không có những niềm vui giản dị.

Như là đi cà phê lúc tám giờ sáng.

Mặt trời lên cao, hơi nóng. Sài Gòn lúc này đã đông đúc, nhưng cũng chưa đến nỗi nhích từng bước. Mình hẹn bạn ở 1 quán cà phê rất đẹp (trong mắt mình) với cây xanh, tường trắng đục và bàn ghế tối giản. Cái kiểu quán không quá nổi bật và bước vào trong thì lập tức cảm thấy dễ chịu.

Mình là khách hàng thứ 2.

Bạn mình dậy từ 5 giờ, ra khỏi nhà ghé mua bánh mì cho mình lúc 6h30. Lúc mới tới tụ mình ngồi bên trong nhưng không được ăn, thế là 2 đứa để hết đồ đạc lại, ra phía trước quán, vừa ăn vừa tám vừa canh chừng đồ đạc.

Tụ mình nói những chuyện bạn thân hay nói. Dù chẳng thân thiết gì. Bạn có nụ cười rất hiền và điệu nói chuyện rất hài.

Mình bảo hình như mình đánh mất chính mình.

“Anh không cần nhiều tiền để sống vui”. Bạn nói ra đơn giản như chẳng có gì.

Sự tự do trong đời sống được định nghĩa rất khác nhau bởi mỗi người. Hiện tại, với mình thì đó là việc mình có thể pha/ mua cà phê ngon mỗi sáng để uống, bánh mì nóng để ăn, làm việc chăm chỉ, đúng hẹn, tập trung 100% vào câu chuyện của người đối diện, có thời gian tập thể dục, nghe nhạc, nghĩ ngợi vẩn vơ và ngủ sớm. Quan trọng là vui vẻ với những niềm vui hàng ngày.

Lần sau mình sẽ đi lúc bảy giờ.