Đợt này các bạn khoá sau ở NUS bắt đầu làm hồ sơ để đi exchange – trao đổi sinh viên, có nhiều bạn dự định đi Anh nên tìm mình để hỏi kinh nghiệm, có một câu mà ai cũng hỏi: How’s life in London?
London với mình vẫn rất mới mẻ.
Dù mình đã ở đây hơn 8 tháng rồi, mình vẫn cảm thấy như là khách du lịch, vẫn cái vẻ hơi lơ ngơ, đi ra đường cứ ngó nghiêng, vừa háo hức vừa cẩn trọng.
Hồi đầu lúc mình mới tới, mình ở 1 căn hộ ngay trung tâm, cách Tower Bridge chắc 5-7 phút đi bộ thôi. Chỗ đấy vừa là điểm du lịch, vừa là khu văn phòng, vừa cũ vừa lộn xộn vừa hơi…bẩn. Lần đầu đi tàu điện ngầm hình như là đi line Central – line cũ nhất của cái hệ thống tàu điện ngầm đã hơn 100 năm tuổi, shock thực sự. Có lẽ cũng do mình mới chuyển từ Singapore sang, nên cũng có tiêu chuẩn nhất định, lên tàu mình không dám ngồi xuống ghế luôn. Đi vòng quanh chỗ mình ở lúc đó, toàn là nhà, mấy cái cây và người nhiều ơi là nhiều. Ấn tượng đầu tiên không được tốt cho lắm. Mình về Singapore với sự lo lắng nhẹ về cuộc sống mới.
London có đẹp không?
Sau này, khi qua hẳn, mình chuyển sang một khu ở mới, tình cờ sao đó là 1 nơi…rất đẹp. Mình đã ở được trọn 3 mùa hè thu đông, và đang bắt đầu mùa xuân. Lần nào đi dạo ở khu xung quanh nhà, mình cũng nhắn tin cho mẹ là ước gì mẹ ở đây, để con cho mẹ thấy nơi con ở đẹp như thế nào. Nhưng mà khi mẹ hỏi thêm là đẹp như thế nào, thì…thật khó để diễn tả.
Vẻ đẹp của London, với mình, nằm ở sự đan xen của những toà nhà nghìn tuổi, bên cạnh những toà nhà hiện đại; những chi tiết kiến trúc cổ xưa và những tiện nghi thời nay; những khu tài chính, mua sắm sầm uất và những dãy nhà gạch màu nâu trầm, cửa trắng, cồng thấp và buổi sáng có ông già tỉa hoa trước cửa. Ở London, cuộc sống có thể rất nhanh với guồng quay của 1 trung tâm tài chính thế giới, cũng có thể rất chậm bởi dưới tàu ngầm thì không có Internet và người ta vẫn giải ô chữ trên báo để giết thời gian. Sự đối lập đan xen đó làm cho London trở nên rất đặc biệt.
Nên nói là London có đẹp không thì…với mình, nếu là để du lịch, mình thấy không đẹp. Nhưng nếu sống ở đây, trong từng chi tiết hàng ngày, mình thấy đẹp.
Luôn có một cái gì đó
Ngoài những thứ mà báo chí nói rất nhiều dạo này, như giá thuê/ mua nhà, chi phí sinh hoạt, thị trường việc làm,…khủng hoảng kinh tế chắc thành phố lớn nào cũng có, càng lớn thì càng ảnh hưởng rõ rệt. London lạnh, mưa, âm u. Đấy, nói chung về tình hình bây giờ thì là như thế. Nhưng nếu bước ra ngoài đường, chỉ nghe nhạc mà không đọc tin tức, sẽ bắt gặp nhiều thứ bất ngờ.
Hôm trước đi cà phê với bạn, là một buổi sáng lạnh, mưa, âm u. Bước ra đầu ngõ, một bức tranh đã xuất hiện trên bức tường trống.
Chủ đích đi thăm 1 cái vườn cây, không book trước nên không được vào, nhưng bên dưới cái vườn cây đó là một cái thư viện nghệ thuật, có đủ các thể loại băng đĩa, có piano miễn phí, có 1 bác già đang ngồi đánh say sưa lắm (nhưng bác ấy đeo phone nên không biết là đang đánh bài gì).
Một dòng chữ trên cái phone booth bên đường: Don’t look at this poster, look out for thieves instead.
Một bông hồng trà rơi xuống nền gạch sau 1 đêm mưa. Mình nhặt lên rồi đặt nó trên hàng rào.
Lần nào mình đi Longdan vào buổi chiều, ở chỗ ngã tư sẽ có một bạn tóc đẹp và hát hay như Lana del rey.
À nói đến đàn hát, có mấy hôm buổi chiều đi làm về mệt và hoang mang lắm, trong trạm tàu hay có mấy bạn đánh đàn, line mình đi kiểu chẳng bao giờ thấy người nhưng luôn nghe tiếng rộn ràng.
Một buổi chiều nhức đầu, xỏ giày đi loăng quăng. Những dãy nhà đều tăm tắp, nhưng mỗi nhà đều có một nét riêng: một chậu hoa hồng, một con mèo, một bức tranh, một khung hình, một ánh đèn vàng, một căn bếp rộng…cổng ở đây chắc để cho đẹp, cho đứa hay nhìn ngó như mình.
Bảo tàng thì rất nhiều, đi 1 thời gian thì có lúc mình đã nghĩ: nói chung thì nó đều…đẹp, cùng là đẹp giống nhau nên…lười. Nhưng mà không, cứ mỗi lần đi, lại có một điều gì đấy mới mẻ.
Công viên ngày cuối tuần, chỉ cần là một ngày không mưa, lúc nào cũng sẽ đông người. À nói về công viên, London rất nhiều công viên hay ho. Mấy cái to nổi tiếng như Hype park thì ai cũng biết rồi, nhưng cả London có 3000 cái công viên lận. Mình có thú vui là mở bản đồ, chọn đại 1 cái rồi đi. Lúc nào cũng sẽ bắt gặp một điều gì đấy hay ho.
…
Nhiều lắm mình không kể được. Nên folder ảnh của mình toàn những bức rời rạc.
Mình cảm tưởng như London có quá nhiều thứ, nhiều điều, nhiều sự kiện để khi mình bắt đầu phàn nàn, chỉ cần bước ra đường, sẽ luôn bắt gặp một “cái gì đó” để khiến mình nghĩ lại về thành phố này.
Học cách sống chậm ở một thành phố rất nhanh
Một trong những điều London làm mình thay đổi, đó là mình học được cách nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống. Tận hưởng cuộc sống mà cũng cần học á? Cứ đi chơi, đi ăn, đi xem phim, đi du lịch, cứ không phải đi làm thì chẳng phải là nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống đó sao?
Cũng khó nói được là mình học như thế nào, có lẽ là khi mình thấy 2 ông bà già nắm tay đi nhà thờ buổi sáng, một anh trai vừa chạy bộ vừa đẩy nôi em bé; có thể là khi mình đứng chờ xe bus mà không biết khi nào xe mới tới, hay thói quen mang theo 1 quyển sách khi đi ra ngoài đường.
Mà cũng không biết là mình đã sống chậm chưa. Mình thấy mình nói không với nhiều thứ, và cũng trở nên không quan tâm lắm đến ý kiến của mọi người.
Hôm trước có 1 em nói với mình là em thích cái vibe của chị, có 1 cái gì đấy rất thảnh thơi. Mình vui.
So, how’s life in London?
Whenever I intent to complain, there’s alway something that make me think again.
Mình đã trả lời như thế.