Bài này hơi personal 1 chút.
1️⃣ Nhà mình có một vườn rau nhỏ đằng sau nhà, trồng đủ loại, nào là rau thơm, cải bó xôi, xà lách, cần tây, chanh,…Những ngày ở nhà, lâu lâu mình lại chạy ra thăm vườn, nhìn những mầm cây mới hôm qua còn bé tí, hôm nay đã lớn tươi xanh, lòng mình thấy vui lắm. Vườn được khởi công vào mùa dịch năm 2020. Có về nhà và nhìn thấy bố mẹ chăm sóc khu vườn, mình mới thấy công sức bỏ ra nhiều như thế nào. Mỗi ngày bố đều ra vườn tưới nước, bắt sâu, làm đất…một cái cây trồng lên phải mấy tuần mới thu hoạch, ăn cái vèo 1 bữa hết cả 1 ô rau. Mình có ước mơ, sau này dù ở đâu, mình cũng luôn có 1 vườn rau nhỏ. Có thể chỉ là 1 thùng xốp trồng hành, có thể là 1 ban công nhỏ với vài thùng rau, hoặc có thể cả 1 vườn rau như nhà mình. Việc tự tay trồng nên một mảnh vườn, cũng như gieo vào tâm hồn những mầm xanh, để luôn có niềm tin rằng mọi cố gắng rồi cũng có ngày đền đáp.
2️⃣ Mỗi khi ngủ dậy, nghĩ xem sáng nay ăn gì, mình đều cảm thấy dòng máu Việt Nam chảy trong người mình. Đó là khi mình nhớ da diết mấy món nước như bún phở miến, hoặc bánh cuốn, bánh bao, bánh mì. Chưa kể là 6,7 giờ sáng hàng quán đã mở, rộn ràng kẻ bán người mua. Mình nhớ hồi mới ra trường, có đợt sáng mình làm siêng đi tập Yoga, lúc về luôn ghé mua bánh giò (mình còn viết hẳn 1 bài về chuyện mua bánh giò); hoặc hồi làm ở công ty cũ, mình thích ăn bánh bao, mà cái nết ăn bánh bao của mình nó kỳ lắm, mình chỉ thích ăn vỏ, không thích ăn nhân, thế là rủ đồng nghiệp ăn chung, mình ăn vỏ, nó ăn nhân; hoặc có đợt mình giảm cân, sáng nào cũng mua bánh mì 7-Eleven, rồi cắt đôi, sáng ăn 1 nửa, tối ăn 1 nửa, vừa tiết kiệm vừa đỡ mập. Bây giờ ở bên này, văn hoá ăn sáng của chỗ mình ở là…tự nấu: đôi khi mình ăn cái gì đó mình mua từ hôm trước, hoặc siêng hơn thì nướng cái bánh sandwich, phết thêm chút mứt. Tựu chung lại là khô và dở ẹc. Đôi khi có muốn ra ngoài ăn sáng cũng không được vì 10 giờ hàng quán bên này mới mở cửa. Chắc vì thế nên đứa nào có dịp về Việt Nam cũng lên ký.
3️⃣ Bố mẹ mình đi bộ tập thể dục 2 buổi sáng-tối đến nay cũng đã mười mấy năm. Mỗi lần về mình lại đi cùng, dù mình lười nên chỉ đi buổi tối, còn sáng mình ngủ nứt mắt, tới lúc ngửi thấy mùi thơm của bún bò hay xôi bắp bố mẹ mua về ăn sáng mới tỉnh dậy. Gần nhà mình có 1 con đường rất đẹp, hai bên đường là hàng cây lớn nghe đồn trồng từ thời Pháp, vỉa hè rộng, gió hiu hiu, đèn đường đổ dài thành từng vệt vàng. Con đường ấy đã chứng kiến mình hồi cấp 1 mới biết đi xe đạp vấp đá té lăn quay, hồi cấp 2 trốn học thêm đi ăn sinh nhật bị cô gọi điện, hồi cấp 3 có 1 bạn hay đi theo sau mình, hồi Đại học những lần bố chở ra sân bay để lại vào Sài Gòn. Nhà mình không bao giờ hết chuyện mỗi khi đi bộ cùng nhau. Nào là chuyện của mỗi người, chuyện tình cảm, chuyện công việc, chuyện dự định tương lai, đôi khi là chuyện của bạn mình, bạn em trai mình…mọi người cũng kể cho nhau. Có lẽ vì thế mà mình chưa bao giờ cảm thấy bố mẹ chỉ là bố mẹ, em trai chỉ là em trai, vì mình có thể thoải mái kể bất cứ chuyện gì, như những người bạn.
4️⃣ Hồi mình còn làm ở công ty cũ, cứ 4h chiều là mọi người rủ nhau ăn xế. Chè, súp cua, há cảo, chuối chiên, bánh tráng trộn, nước mía, trà sữa…mình sợ mập nhưng lúc nào cũng là đứa đi hô hào mọi người ơi dừng lại nào, ăn xế nào, vào pantry nào. Vừa ăn vừa tám trên trời dưới bể toàn những chuyện tào lao mà cười đến đau cả bụng. Sau này nghỉ làm rồi, chẳng nhớ mấy lúc cãi hay giận nhau, hay áp lực, hay chán chường, chỉ nhớ lúc 4h ở pantry.
5️⃣ Mình thì không giỏi uống, nhưng rất hay rủ bạn bè thân thiết đi uống. Trong không gian kín, tiếng thì thầm nhỏ nhẹ từ mọi người xung quanh, mình hay chọn ngồi ở quầy bar để nhìn các bạn bartender pha chế, thường là các bạn ấy tập trung làm việc trong im lặng. Những lúc như thế, mình hay tự hỏi, các bạn ấy đang nghĩ gì, có câu chuyện gì, nỗi niềm gì trong lòng hay không. Mình là đứa nhạy cảm, và sống rất cảm xúc. Nếu mình đang vui, đang buồn, hay đang lo lắng chuyện gì, cứ nhìn mặt là biết. Nếu mình thích ai, mình không dấu được. Mấy lần ngồi với con bạn thân – “một đứa dám rủ một đứa dám đi”, nhiều khi mình chẳng cần nói gì mà nó cũng biết mình đang cảm thấy thế nào. Bây giờ thì mình vẫn cảm xúc như thế, dù đã học được cách kiểm soát trong công việc, thì trong cuộc sống, có một phần trong mình vẫn chưa bao giờ lớn lên được.
Mọi người hay hỏi mình có tính định cư không, thì mình luôn trả lời là không. Tương lai thì chưa biết. Lý do mình đi đến giờ nhiều khi mình vẫn chưa trả lời được, nhưng lý do để về thì luôn rõ ràng: không đâu đồ ăn ngon như ở Việt Nam.
Nhìn 4/5 điều mình nhớ có liên quan đến đồ ăn là hiểu ha.