Mình viết cho mình 2 năm trước

Bài viết này mình viết vào tháng cuối cùng ở công ty cũ.

Một ngày tháng 5 năm 2021, khi mình 29 tuổi. 29 tuổi, lần đầu tiên mình nghiêm túc tự hỏi bản thân rằng mình muốn sống như thế nào? Mình cố gắng tưởng tượng, nghĩ xem mình sẽ làm gì, sẽ ở đâu, sẽ cảm thấy như thế nào? Mình tự hỏi, với mình, thế nào là hạnh phúc?

Mình không ghét cuộc sống của mình hiện tại. Mình biết ơn những gì mình đang có. Nếu được hỏi mình có muốn thay đổi những gì đã xảy ra hay không, thì là không. Nhưng, nếu có cơ hội lựa chọn những gì sắp tới, mình muốn chọn gì?

Mình đang ở Sài Gòn. Mình có việc làm. Công việc của mình thú vị. Đồng nghiệp vui vẻ và hỗ trợ mình rất nhiều. Mình ở 1 căn hộ trên cao nhìn ra quận 1. Mỗi buổi tối, mình thấy Bitexco sáng đèn rực rỡ, thấy sông Sài Gòn lấp lánh, thấy xe cộ nối đuôi nhau không ngớt. Mình có những dự định cho tương lai. Những điều mình mong ước, mình dần đạt được. Nhưng một ngày, như ngày hôm nay, có một điều gì đó thôi thúc trong lòng mình, một vài suy nghĩ, nhưng không như những suy nghĩ hàng ngày đến rồi đi. Lần này, suy nghĩ ở lại với mình, rất lâu.

Mọi thứ xung quanh mình đang chuyển động. Tất cả mọi thứ cần phải nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa. Hiệu quả, tối ưu, năng suất. Mạng Internet, các ứng dụng nhắn tin, gọi điện, giao hàng nhanh, giao đồ ăn nhanh…người ta không xem phim, người ta xem tóm tắt phim, người ta không đọc sách, người ta xem tóm tắt sách, người ta không đi du lịch, người ta xem vlog du lịch. Tất cả những tiện ích đó giúp cho cuộc sống của con người tiện lợi hơn. Nhưng ngày hôm nay, mình tự hỏi, tiện lợi có đồng nghĩa với hạnh phúc? Liệu thay vì check điện thoại mỗi ngày, mình ăn 1 quả táo mỗi ngày thì có hạnh phúc hơn không 😄

Đã bao nhiêu lần, mình tự nói với bản thân: cố lên, thêm 1 chút, 1 chút, 1 chút nữa. Mỗi sáng, mình hòa vào dòng người trên đường đi làm. Mình vội vàng từ khi ngủ dậy. Đến lúc tới công ty. Từ công việc này sang công việc khác. Mình bực bội khi kẹt xe. Mình khó chịu khi người xếp hàng phía trước mất tới…vài phút để lục ví để trả tiền. Nhưng hôm nay, mình tự hỏi, tại sao mình phải vội vàng nhỉ? Làm xong hết việc này thì sao, rồi làm xong việc tiếp theo nữa thì sao? Tiếp theo là gì? Cuối cùng là gì?

Mọi người nói ở tuổi này thì phải làm a, đạt b, có c. Mình cần học để đi làm, rồi lập gia đình, rồi còn có con, rồi còn có đứa thứ 2, rồi nghỉ hưu. Tuổi trẻ còn có sức thì phải cố gắng làm việc vì sau này. Có gia đình rồi thì phải cố gắng vì con, vì cháu. Những danh sách điều cần làm trước tuổi 25 , 30, 40 hay 50. Nhà, xe, công việc, kinh doanh, học hành, du lịch. Mình không nghĩ những điều mọi người nói là sai. Mình cũng rất vui khi tick được vài cái trong những danh sách đó. Nhưng hôm nay, mình tự hỏi, có gì ngoài danh sách?

“Tôn giáo không cho phép bạn tận hưởng, nó dạy, đừng nuông chiều bản ngã. Truyền thông cũng muốn bạn không được tận hưởng, nó nói, nhanh lên, tương lai đang chờ đợi. Những người thân xung quanh cũng không muốn bạn tận hưởng, họ nói, nếu không làm cái này cái kia thì sẽ bị này bị nọ.” Mình nhớ đã đọc ở đâu đó như vậy. Mình tự hỏi, do tôn giáo, do truyền thông, do người khác, hay do chính mình không hề chậm lại mà tự hỏi, tại sao mình không tận hưởng cuộc sống này?

Sáng nay, là một buổi sáng mưa tầm tã. Có lẽ, sống ở Sài Gòn, không nhiều người thích mưa, đặc biệt là cơn mưa buổi sáng. Vì như thế có nghĩa là kẹt xe, là trễ làm, là ướt át. Nhưng, nếu là mình hồi mười lăm, mười tám, hay nếu là một cơn mưa ở Đà Lạt chẳng hạn, thì mình có cảm thấy mưa buổi sáng thật lãng mạn không? Như vậy, có phải vì cơn mưa, hay vì Sài Gòn, hay vì lòng mình đã khác?

Mình muốn nuông chiều tâm hồn, bằng những giản dị đời thường. Mùi của đất ẩm sau cơn mưa. Mùi thơm của người thương. Mùi cơm mới nấu. Mùi quần áo phơi ngoài nắng. Sự tỉ mỉ khi chuẩn bị một bữa ăn. Mặt trời bình minh hay hoàng hôn. Những câu chuyện nhỏ về những người mình đã gặp. Hay mình đã bỏ lỡ những khoảnh khắc ngập tràn cảm xúc của cuộc sống, vì một cuộc chạy đua mà mình đua chỉ vì tất cả mọi người có vẻ đều đang đua. Vì đó là sự kì vọng của chính mình.

Một cơn mưa sáng cũng là một món quà. Cơn mưa sáng nay, chính là món quà dành cho mình, để cảm nhận những cảm xúc mình suýt bỏ lỡ.

Một món ngon mình được ăn, một nơi đẹp đẽ mình được đến, chính là một món quà. Một câu chuyện bất chợt mình được nghe, chính là một món quà. Một người bạn mới quen, chính là một món quà. Một khoản tiền mình tích cóp được trong tài khoản, chính là một món quà. Một lời khen từ người khác, đó chính là một món quà. Một sự thất bại, chính là một món quà, món quà để mình học hỏi và trưởng thành.

Cuộc sống này là một món quà, mọi thứ trong cuộc sống đều là những món quà. Và mình muốn tận hưởng những món quà mà cuộc sống đã dành tặng cho mình.

Vào một ngày tháng 5 năm 2021, mình quyết định tự định nghĩa hạnh phúc của bản thân, và cho bản thân được phép hạnh phúc theo cách mình muốn. Hy vọng những chia sẻ của mình ngày hôm nay sẽ giúp mình của nhiều năm sau nữa, và cả của bạn, có một cuộc sống vui vẻ và ý nghĩa hơn.