10 năm đi làm có rất nhiều sự kiện đã diễn ra. Tuy nhiên, hôm nay mình ngồi nhớ lại những sự kiện thực sự có ảnh hưởng lớn về con đường mình đi thì nó sẽ là như thế này:
2012: Trải nghiệm đi làm văn phòng đầu tiên của mình là nhập liệu part-time ở Talentnet. Lúc đó mình học năm 2, sáng đi học, chiều đi làm. Ấn tượng đầu tiên về thế giới công sở là các chị gái ăn mặc xinh đẹp, tô son đỏ đi giày cao gót, nhưng không thể về nhà trước 4 giờ chiều dù đã hết việc, vì 5h mới là giờ tan sở. Con bé intern 19 tuổi nhìn thấy cảnh đó đã thắc mắc (nhưng không dám hỏi). Từ giây phút đó, dù mình không biết mình thích làm gì trong tương lai, nhưng mình biết chắc mình không thích như vậy.
2015: Trong 3 đứa intern Nielsen năm đó, mình là đứa…rớt. Mình vẫn nhớ mình đã làm nhiều như thế nào: dậy lúc 4h sáng và thức tới 11h đêm, gần như mỗi ngày. Mình cứ nghĩ là mình đã tìm được công việc trong mơ, và mình vừa yêu thích vừa chăm chỉ như thế, thể nào mình cũng nhận được kết quả xứng đáng. Nhưng không.
Nhưng cũng chính khoảng thời gian đó, ngoài kiến thức chuyên môn về market research – nền tảng căn bản nhất của Marketing vẫn theo mình tới tận bây giờ, mình đã học được thế nào là office politics, cách đọc tình huống, cách cư xử, cách làm việc với sếp-đồng nghiệp-khách hàng – những bài học phải trả giá bằng sự sợ hãi, sự mệt mỏi, và rất nhiều nước mắt. Mình cũng chính thức hết…ngây thơ, là rất sớm so với bạn bè mình thời đó.
2017: Sếp gọi mình vào phòng, và nói là khi anh nghỉ, anh muốn em lên thay vị trí của anh. Mình kiểu: wtf??? Mình mới vào làm Dominos được 7 tháng, còn chưa nhớ được hết tên sản phẩm. Sếp bảo mình về suy nghĩ nhưng trong thâm tâm mình đã tính…từ chối. Mình sợ mình không làm được. Nhưng nhờ một câu nói của T mà cuối cùng mình nhận: em cứ làm thôi, tệ quá thì cùng lắm em bị đuổi việc, trở về như hiện tại, có mất gì đâu.
1 tháng sau đó, trước khi Sếp nghỉ, Sếp dành toàn tâm sức dạy cho mình tất cả mọi thứ về business, operation, team management & leadership. Chiều nào từ 2-4 giờ cũng vào học 1:1. Có ai may mắn như mình không?
6 tháng sau đó là ác mộng. Không ai nói cho mình biết áp lực lại khủng khiếp như thế. Năng lực mình kém, kinh nghiệm mình không có, và đồng nghiệp không ủng hộ mình. Ngày đầu tiên vào họp BOD, mình không nói được 1 câu nào. Mình khóc suốt, thường xuyên nghĩ đến chuyện bỏ việc, về quê. Nhưng chắc là khi không còn đường lui, thì chỉ còn có thể tiến lên.
Cơ hội đó mãi là cơ hội mà mình trân trọng nhất. Anh Toàn mãi là người sếp em tôn trọng và ngưỡng mộ nhất, người mà mãi sau này mỗi khi gặp lại mình đều hỏi ủa tại sao lúc đó anh chọn em thì chỉ cười rồi nói: Vì anh thấy em có tiềm năng.
2021: Mình nghỉ làm để chuẩn bị đi học. Nghỉ rảnh nên mình lập 1 blog. Vì lúc đó đang học MBA, nên mình viết về MBA; sau chuyển qua London, phải đi xin việc ở 1 nơi mình chẳng quen ai, chẳng hiểu về thị trường (thậm chí mình còn không biết lương sẽ khoảng như thế nào), mình viết về trải nghiệm đó. Càng viết, mình càng thấy có nhiều thứ để viết. Càng viết, mình càng nhận được nhiều chia sẻ của mọi người, nói rằng những gì mình viết giúp ích cho các bạn. Lanh_corner ra đời. Mình làm career coach một cách nghiêm túc, để giúp cho các bạn đã từng hoang mang như mình, và để giúp chính mình, vì làm career coach rất vui.
Mình chỉ mới đi làm 10 năm, còn tận 30 năm nữa (nếu mình đi làm tới năm 60 tuổi). Sẽ còn nhiều sự kiện sẽ xảy ra, sẽ có vui có buồn, nhưng như Steve Jobs đã nói:
You can’t connect the dots looking forward; you can only connect them looking backwards. So you have to trust that the dots will somehow connect in your future. You have to trust in something – your gut, destiny, life, karma, whatever. This approach has never let me down, and it has made all the difference in my life.
Steve Jobs
Mỗi khi nghĩ lại chỉ thấy biết ơn.