Ngày 28 tháng 4
Là ngày sinh nhật mình.
Là thứ 4 nên mình vẫn đi làm. Tuy nhiên mấy hôm trước răng hơi đau nên sáng hôm đó mình xin nghỉ để ghé Nha khoa kiểm tra. Chuyến ghé qua trở thành buổi lấy tủy 1 răng và chuẩn đoán nhổ 1 răng cấm vào tuần sau.
Mình thật sự lo lắng.
Sau khi ghé Cộng để mua ly cà phê, mình chạy qua Ngân hàng làm chút thủ tục. Nguyên cả buổi sáng đầu mình tràn ngập ý nghĩ tiêu cực: tại sao lại phải nhổ răng lúc này? Tại sao lại là mình? Tại sao mình lại xui xẻo như thế? Chưa kể điện thoại mình còn hết pin, phải ngồi sạc ở ngân hàng 1 lúc mới gọi được Grab để về công ty. Sáng đi làm chọn áo hồng cho ngày sinh nhật, mà có vẻ mọi thứ không màu hồng gì cả.
Tuy nhiên, khi về tới công ty, ăn trưa xong thì mình nhận ra là mình đang lo lắng quá mức và áp dụng phương pháp chuyển lo thành sợ để trấn tĩnh lại. Mình vẫn còn sức khỏe, mình biết trước sự việc, mình có hướng xử lý, và mình cũng có tài chính để nhổ & trồng răng, mình có nên để chuyện này ảnh hưởng đến bản thân nhiều như thế hay không? Câu trả lời hiển nhiên là không, chưa kể trong một dịp đặc biệt như ngày hôm nay. Ngày mình bước qua tuổi 29. Mình muốn dành ngày hôm nay để đếm những niềm vui mà mình có trong tháng này, để trân trọng và biết ơn những gì cuộc sống đã dành tặng cho mình 😀
Ngày 3 tháng 4 – Đi xem The veston concert của Hà Anh Tuấn
Lần đầu tiên được đi coi show của HAT, mình thực sự xúc động. Trời lạnh vừa phải. “Đà Lạt quá hợp cho những bản tình ca và những tâm hồn lạc lối”. Mình thì không có lạc, nhưng đã có những khoảnh khắc cảm thấy hơi nghẹn ở cổ. Hơn 5000 con người cùng hòa nhịp cảm xúc với ánh sáng, âm nhạc, sự chân thành và không khí quá nên thơ trong một đêm cuối tuần. Mình không nhớ mình đã đọc được ở đâu, nhưng có ai đó đã viết như sau về show ca nhạc này: “Đi xem The veston, hay các show khác của Hà Anh Tuấn, tôi thấy tâm hồn tôi đẹp hơn, tử tế hơn và yêu cuộc sống hơn. Ngay cả sự chia ly trong tình cảm cũng đẹp và khiến tôi bất giác mỉm cười.”
Tình buồn không phải lúc nào cũng chỉ để quên đi
Tình buồn lưu giữ bao nhiêu mộng mơ lúc xuân thì
Tại mưa tại nắng hay muôn niềm thương
Đã vấn vương rồi như sương, một thời mãi xa.
Để rồi nghĩ tới ta đau nhẹ tênh giữa trái tim
Nụ cười nước mắt sau những bão giông đã ngủ yên
Và nhìn lại ta xem ta có hạnh phúc với chính ta ngày hôm nay
Có khi bước không chung đường vậy lại hay.
Ngày 4 tháng 4 – Đi Đà Lạt chụp ảnh cưới (bạn chụp, mình đi chơi ké)
Mình chưa bao giờ được xem một buổi chụp ảnh cưới sẽ diễn ra như thế nào. Đợt lên Đà Lạt xem The veston, cô bạn mình (sẽ cưới trong tháng 5) tranh thủ chụp ảnh cưới và a lê hấp, mình lập tức đu theo. Cô bạn bắt đầu chụp từ 4h sáng nhưng mình thì thong thả ăn sáng, đi cà phê và dạo chơi Đà Lạt đến tận 4h chiều mới chạy qua Dinh 2 để xem. Dinh 2 không cho khách du lịch thăm quan, chỉ dùng để làm địa điểm chụp ảnh. Lúc mình tới chắc phải có 4,5 cặp đang chụp. Cô dâu chú rể nào cũng có vẻ…khá mệt vì chắc phải dậy từ sáng sớm và di chuyển nhiều địa điểm. Nhưng mà, mình để ý thấy ánh mắt lấp lánh và cái vẻ hạnh phúc không dấu được của những kẻ yêu nhau và đến được với nhau. Tự dưng mình xúc động, cái cảm giác vui vì niềm vui của người khác.
Sau đó thì đoàn di chuyển qua cánh đồng hoa lavender. Buổi chiều muộn và cánh đồng hoa màu tím mơ màng trên 1 sườn đồi phải nói là rất lãng mạn. Ở những nơi như vậy mà không yêu cũng hơi phí :D. Mình phát hiện ra 1 tip rất hay đó là cô dâu chú rể chụp spot nào thì mình chỉ cần lấy đúng cái spot đó là có ảnh đẹp. Kết thúc mấy tiếng đu theo cô dâu chú rể và thu hoạch được một mớ ảnh sống ảo quá…ảo.
Ngày 11 tháng 4 – Làm diễn giả (speaker) cho workshop Personal branding
Mình được các em trong CLB cũ ở trường Đại học mời chia sẻ về Personal branding. Ban đầu mình đã…từ chối, một phần vì lịch lúc đó cũng khá kín, một phần vì mình nghĩ là mình không có gì để chia sẻ. Nhưng sau đó, rất may mình đã…nhận lời và có một buổi tối chủ nhật đầy ắp tiếng cười. Nói về Personal branding không hề dễ, nói sao cho người nghe đọng lại được điều gì đó còn khó hơn. Tuy nhiên, sau 2 buổi soạn nội dung và chỉnh sửa thì mình cũng khá hài lòng về những gì mình truyền tải. Cảm giác được trở lại sống trong không khí sinh viên vô tư lự, được chia sẻ những gì mình nghĩ và được truyền cảm hứng cho các em thật tuyệt vời. Sau buổi hôm đó, chính mình đã được truyền cảm hứng rất nhiều.
Có một điều rất thú vị là sau buổi workshop đó, mình đã có cơ hội ngồi cà phê 2 buổi với 2 nhóm khác nhau để nói về Ecommerce và Marketing, là 2 chủ đề mà mình hiểu và làm khá nhiều. Vì thế, mình có thể chia sẻ dễ dàng, lại thêm nhóm nhỏ, không khí thân mật gần gũi làm mình cũng thoải mái hơn khi nói về những câu chuyện cá nhân. Hồi sinh viên lâu lâu mình cũng hay tụ tập mấy đứa trong câu lạc bộ như thế này nhưng sau khi đi làm và cuốn vào nhiều nghĩa vụ và trách nhiệm thì mình gần như quên đi. Những hoạt động như thế này nhắc mình nhớ về những điều mình tâm huyết và thực sự mong muốn được thực hiện. Mình cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngày 17 tháng 4 – Ăn gà nướng sầu riêng ở Bình Dương
Team mình có 1 bạn quê ở Bình Dương. Từ lúc mình vào công ty làm tới giờ sắp được 2 năm, thì cũng là chừng ấy thời gian nghe quảng cáo về món ăn này. Mình thì không phải người thích ăn gà lắm nhưng cuối tuần không bận gì, lại sắp chia tay mọi người, có lý do gì để từ chối nhỉ.
Sáng thứ 7 mình bắt xe bus từ nhà xuống làng Đại học. Mất 1 tiếng. Xe bus dạo này rất sạch đẹp, ngồi trên xe mà sướng gì đâu. Cuối tuần đường vắng, xe bon bon không kẹt. Ngồi trên xe mình ngủ gật luôn, cảm giác như hồi sinh viên ôm cái cặp trước ngực, đội mũ sụp xuống và lúc mở mắt là tới nơi.
Làng Đại học buổi trưa rất nắng nhưng được cái xây dựng cũng quy củ, có nhiều cây xanh, mình lại sắp được ăn ngon nên khá háo hức. Mình không hề biết là phải đi cỡ 30km nữa mới tới quán. Tới nơi hơn 1h chiều, đói xỉu. Nhưng đúng là không hổ danh món gà nướng sầu riêng nổi tiếng, phải nói là quá ngonnn. Gà mềm, da giòn, xôi thơm, đồ chua thanh dịu. Mọi người tập trung ăn uống đến nối không nói với nhau tiếng nào.
Đi cả 1 ngày rất xa để ăn được món ăn huyền thoại nhưng mình rất mãn nguyện vì cuộc hẹn hôm đó đã lâu lắm rồi mới thực hiện được. À, và với mình thì đồ ăn ngon lúc nào chả là điểm hấp dẫn tuyệt vời.
Ngày 23 tháng 4 – Đi Bình Châu – Vũng Tàu
Chuyến đi này, mình xin trích những dòng viết vội trong nhật ký, không đầu không cuối nhưng là những cảm xúc chân thành nhất.
Mình cảm thấy rất thoải mái. Mình tận hưởng từng giây phút. Kể cả lúc lạnh teo ở trên đường về Sài Gòn. Kể cả lúc…đau bụng buổi sáng cuối cùng trước khi kết thúc chuyến đi. Kể cả lúc sếp bảo mình lên thuyết trình nhưng mình…từ chối. Kể cả khi đứng trước biển lúc tối muộn, gió thốc vào người, mờ hết cả kính và người đầy muối biển. Kể cả khi mình mất hết footage trong máy ảnh.
Mình thấy trong lòng rất bình yên.
Chuyến đi này mình chỉ dặn lòng một điều duy nhất: cảm nhận.
Và thế là mình có những phút giây một mình đi dạo giữa cỏ cây hoa lá buổi sáng sớm, một mình trong phòng gym của resort vừa nghe Đen vừa tập nhẹ nhàng.
Và thế là mình cười nói hết cỡ với mọi người. Mình thức tới tận 12h đêm, cười đến nỗi sáng dậy bị khàn cả giọng.
Và thế là mình về phòng, tắt điện, coi youtube và nghỉ ngơi. Hoặc mình ngợp, nóng, kệ mọi người và ghé vào spa, tặng cho bản thân 75 phút được vỗ về êm ái.
Chuyến đi này, mình gặp lại mình. Ở một phiên bản yêu cuộc sống, nhưng trưởng thành hơn.
Mình biết nói không khi không muốn, biết hòa mình với mọi người khi thấy vui, và biết rút về với chính mình khi cần phục hồi năng lượng. Chuyến đi này, mình lại thấy mình biết yêu những điều nhỏ xinh xung quanh.
Khi mình ngồi trong xe, nhà cửa, cánh đồng và cảnh vật lướt qua rất nhanh, trời dần tối, mình có sợ nhưng cũng an lòng lại ngay. Mình nhớ trước đây mỗi lần như thế, mình hay tưởng tượng những điều không có thật, như khi tan làm sẽ có người yêu đón rồi đi hẹn hò, hay mình sẽ đi giày cao gót tô son đỏ ở chung cư cao cấp và làm ở 1 tập đoàn lớn…giờ mình chỉ nghĩ về những điều sắp đến. Như thế là tốt hay không tốt nhỉ? Khi mình đang sống giấc mơ của mình?
Và đó là những niềm vui nhỏ xinh của một tháng tư đầy màu sắc. Tháng 4 khép lại chờ đón 1 tháng 5 của sự nghỉ ngơi và sống chậm bên gia đình.
Cảm ơn tháng 4. Và chúc mừng sinh nhật, cô gái!